Tâm sự chia sẻ chuyện gia đình - tình yêu - giới tính

Thời gian cho tình yêu là có hạn

LỜI KHƯỚC TỪ
Chìm đắm trong những suy nghĩ mông lung về Nhật Dũng, Nhã Uyên bỗng xôn xao. Từng cơn gió lạnh trong đêm giao thừa này như siết mạnh tấm thân nhỏ bé của cô. Trên sân thượng, cả một thành phố ồn ào, náo nức hiện lên trong đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn vô vọng, đôi mắt ấy đang nhìn thẳng lên bầu trời đầy sao như chờ đợi một phép mầu sẽ đến. .
Bỗng nhiên một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cô. Nó quen lắm, như cái cảm giác mà 4 năm trước cô từng có. Cô giật mình, đôi mắt buồn trở nên long lanh, sáng rực. Và cô nhận ra anh, người đàn ông cô chờ đợi từng giây, từng phút , trong từng tháng ngày anh rời Việt Nam du học tại Nhật.
 Anh đã trở về. Sau bao năm xa cách dường như tình yêu mà anh dành cho Nhã Uyên vẫn thế, nó như một ly nước đầy ắp yêu thương, dù ngày ngày phải gánh chịu cái ánh nắng chói chang của mặt trời nhưng nó không hề mất mát gì. Quay lại nơi mà trước kia năm nào hai người cũng bên nhau đón giao thừa, lòng Nhật Dũng rạo rực những nỗi niềm. Sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi cuối cùng anh cũng được gặp lại cô gái đã cướp mất trái tim mình. Anh về mang cho Nhã Uyên một điều bất ngờ…
Và giờ đây họ gặp nhau. Hai con người trẻ với trái tim thèm khát yêu thương. Anh ôm cô, siết mạnh bờ vai gầy. Đôi môi họ chạm nhau khi những khao khát cùng nỗi nhớ mãnh liệt gào thét. Đúng lúc đó bầu trời sáng rực trong tiếng pháo đầu tiên báo hiệu năm mới. Đôi tình nhân như hòa tan vào nhau, dưới những thứ ánh sáng mờ ảo.  
Đôi môi họ chạm nhau khi những khao khát cùng nỗi nhớ mãnh liệt gào thét
  _ Em à, anh yêu em nhiều lắm! Nói rồi anh đưa tay chỉ lên bầu trời đang rực sáng:
_ Tình yêu của anh dành cho em rộng hơn bầu trời và chòm sáng kia chính là điểm nhấn tình yêu của tụi mình, em thấy chứ ?
_Thật không? Anh chứng minh cho em đi. Cô ngước mắt nhìn những chùm pháo vẫn đang nổ.
Bất chợt Nhật Dũng quỳ xuống, anh đưa tay vào túi lấy ra một chiếc hộp ở trong là chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn. Khuôn măt anh ánh lên một niềm hạnh phúc ngọt ngào, niềm hi vọng về cuộc sống có người con gái mình yêu thương . Anh muốn điều bất ngờ trong phút giao thừa này mang đến hạnh phúc cho cô gái bé bỏng của mình..    
_Lấy anh nhé! Hãy để anh được bên em mỗi ngày và chứng minh cho em thấy tình yêu này.
Câu nói bất ngờ khiến Nhã Uyên chết lặng. Những suy nghĩ trong cô xuất hiện một cách rời rạc, đứt quãng. Những tưởng tình yêu này sẽ bước qua một trang mới khi cô chấp nhận làm vợ anh. Nhưng chính lời cầu hôn lúc này lại làm cho trái tim cô gái nhỏ nhói đau. Đôi mắt cô buồn, nó nhìn vào hư vô, mọi cảm xúc tự dưng biến mất chính khi niềm hạnh phúc gần kề. Cả thân hình cô gái run lên bần bật, cái gì đó đau lắm, nó đang khía mạnh vào da thịt cô, nó giằng xé cả một tâm hồn đang khao khát được yêu. Nhã Uyên giằng mình đưa ra quyết định mà cô nghĩ nó sẽ tốt hơn cho tất cả.      
_Em…em xin lỗi…em… không thể
 .  
  ĐÔI MẮT BUỒN
Cô chạy, chạy thật nhanh. Những con phố vẫn rực sáng  ánh đèn như khinh bỉ người con gái chạy trốn chính tình yêu của mình, vứt bỏ cái ước mơ và khao khát bao năm qua cô mong muốn. Dòng nước mặn phảng phất trong không khí, hòa tan trong nỗi đau đớn tột cùng, rồi rớt xuống, đọng lại nơi bàn tay Nhật Dũng với vô vàn câu hỏi không có người giải đáp.   Anh là niềm hạnh phúc duy nhất mà cô tìm , nhưng hiện giờ niềm hạnh phúc ấy lại làm tim cô tan nát Cô ngồi sụp xuống vỉa hè, dòng nước mặn khô trên mi mắt. Nỗi buồn như thấm đẫm vào từng tế bào trong cơ thể.
 
Nỗi cô đơn, sợ hãi thấm đẫm từng tế bào trên cơ thể người con gái với trái tim vỡ nát

Trong cái không khí tập nập tươi vui của con phố ngày  năm mới, mọi người chìm đắm vào những niềm vui chất ngất. Bên kia đường cặp tình nhân trẻ tay trong tay , khuôn mặt họ ánh lên niềm hạnh phúc đầy vơi. Duy chỉ có một cô gái với khói thuốc trắng đang bơ vơ cuối con đường. Cô nhìn chăm chăm vào từng cử động của người con gái đối diện mình, đôi mắt cô dừng lại khi bắt gặp ánh sáng của chiếc nhẫn trên tay người con gái đó. Chính lúc ấy mọi giác quan bỗng chốc ngừng hoạt động, cô ngất lịm đi, trái tim như chiếc ly thủy tinh vỡ tan thành những mảnh ghép không thể hàn gắn.                 
 Thời gian dài anh đi xa, cô cố gắng hết sức để học và làm. Cô ước mơ một ngày nào đó sẽ là vợ anh, người vợ khiến anh tự hào. Cô học ngày đêm , bỏ quên cả sức khỏe của mình. Rồi lúc nhớ anh, cô bị những cơn đau thắt ở vùng xương chậu hành hạ đến khi ngất lịm. Và những kì kinh kéo dài,  khi  tóc cô cứ rụng dần và các triệu trứng bất thường xuất khiến cô đã lo lắng và đi xét nghiệm. Nhưng dường như kết quả ấy quá lại quá sức chụi đựng với một cô gái nhỏ. Câu nói của bác sĩ ngày ngày vẫn âm ỉ trong cô.
_Tôi rất tiếc! Tôi e rằng cô Dương Nhã Uyên đang mắc căn bệnh ung thư cổ tử cung.
 Hiện tại chúng tôi xác định căn bệnh của cô đã ở giai đoạn cuối.
_Tôi…tôi có nghe lầm không thưa bác sĩ?
_Tôi vô cùng bất ngờ khi thấy kết  quả xét nghiệm này, ở độ tuổi của cô rất hiếm ai mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này. Cô nên tiến hành xạ trị ngay lập tức để sức khỏe tiến triển tốt  hơn._Cô hãy lạc quan lên, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô.
25 tuổi không phải là ít với một đời người. Tuy nhiên nó cũng không quá nhiều để rèn luyện một trái tim sắt đá có thể vượt qua mọi tai ương. Câu nói của bác sĩ như một tiếng sét đánh tan mọi hi vọng đang tràn ngập, nó ăn mòn thân thể người con gái trẻ. Kể từ lúc đó Nhật Uyên trở nên bi quan và không còn tươi vui. Phải chịu đựng nỗi đau quá lớn một mình, đôi mắt biết nói trở nên u ám và ẩn chứa nỗi buồn vô vọng. Cô đợi anh từng phút, mong được vòng tay ấm áp của anh sưởi ấm trong những tháng ngày ít ỏi của mình. Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ gây ra nỗi đau cho anh, thà để anh đi và tìm kiếm một người con gái khác sẽ chăm lo cho anh suốt cuộc đời còn hơn là gắn anh với một kẻ sắp chết. Cô không thể ích kỉ mà làm anh tổn thương khi thấy mình ngày một chết dần, chết mòn. Cô sẽ chạy khỏi anh để anh được hạnh phúc.     
ANH YÊU EM VÀ CÓ THỂ KHIẾN EM HẠNH PHÚC.
Con đường Nhã Uyên đang đi thật yên bình. Xung quanh cô những hạt cát nhỏ tụ lại tạo thành con đường mòn nhỏ hướng về một chân trời đẹp lắm, sáng lắm. Cô mỉm cười, dịu dàng ngồi xuống chạm tay mình vào một nắm cát mềm, nó đem lại cho cô cảm giác thật dễ chịu. Nhưng cơn gió vô tình bay ngang, giật mạnh làm từng hạt cát trên đôi tay cô bỗng chốc cạn hết. Nhã Uyên khóc,  khóc vì hạt cát nhỏ cũng bỏ mình mà đi. Nước mắt cô cứ thế chảy, dòng nước hiếm hoi rơi trên bãi cát ấy tạo thành chiếc gương phản chiếu một hình ảnh, bóng hình quen thuộc. Chính anh đang nhìn cô trùi mến. Nhưng bỏ mặc ánh nhìn ấy, cô chạy, chạy mãi. Anh vẫn đứng đó nhìn theo, hình bóng anh dần dần nhạt nhòa. Cát bỏ cô mà đi làm cô buồn, cô lại bỏ anh khiến anh đau.        
. Cát bỏ cô mà đi làm cô buồn, cô lại bỏ anh khiến anh đau

_Không…Nhã Uyên tỉnh giấc sau giấc mơ buồn.
_Nhã Uyên, em không sao chứ? Anh đang ở đây với em mà. Ánh mắt anh nhìn cô lo lắng.
Nhã Uyên ngơ ngác, thì ra những gì cô thấy chỉ là giấc mơ. Anh vẫn bên cô, vẫn ánh mắt ấy nhìn cô.
_Sao anh vẫn chưa chụi đi?
_Em ngốc lắm. Đừng như vậy nữa, bác sĩ đã cho anh biết tất cả rồi. Em hãy tin anh có được không? Anh yêu em và mãi bên em mặc cho cô gái anh yêu có mắc căn bệnh quái ác, anh cũng sẽ cùng cô ấy đấu tranh vì hạnh phúc mà. Xin em hãy làm vợ anh để anh được chăm sóc cho em. Thiếu em anh không thể sống được.
_Nhưng…Nhã Uyên lo lắng.
_không nhưng gì hết , em phải bên anh. Em phải cho anh cơ hội bù đắp lại những ngày anh không bên em. Khi nào em khỏe anh và em sẽ làm đám cưới và đi khắp nơi trên đất nước này em nhé!
 Nhã Uyên là một cô gái cỏ vẻ ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ, trước mặt người khác cô luôn cười và yêu đời. Nhưng ẩn sâu trong cái dáng vẻ ấy là một trái tim ấm nóng có thể buồn vì bất cứ lí do nào. Cô không thể gánh chịu số phận một mình, sau cơn ác mộng cô bừng tỉnh. Cô sẽ không bỏ lại anh một mình. Anh sẽ là mục đích duy nhất cho cuộc sống của cô.
THỜI GIAN CHO TÌNH  YÊU LÀ CÓ HẠN
Đám cưới nhỏ diễn ra trước sự hiện diện của vài người bạn thân . Cộ dâu mặc chiếc đầm trắng tinh khôi, ngồi trên xe lăn, để lộ đôi vai gầy, mái tóc cô đã cắt ngắn, nhưng trên khuôn mặt cô vẫn chứa đưng niềm hạnh phúc ngập tràn. Cô và anh cùng nhau tiến về một chân trời mới. Tuy nhiên chân trời của họ chẳng ai biết sẽ ngập tràn hạnh phúc hay chỉ ẩn chứa nỗi buồn tê tái.
_Em nhắm mắt lại nào!
_Anh làm gì đó?
Anh thì thào vào tai cô:
_Đêm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng ta cô bé ạ!
Anh bế cô lên từng bậc cầu thang. Cánh cửa bước ra sân thượng rực sáng những ngọn nến lung linh được anh đặt cẩn thận..Chính ở nơi đây tình yêu giữa anh và cô đã đâm chồi. Ánh sáng của hạnh phúc như đỏ rực cả một vùng trời mà trên đó có hai con người đang xen lẫn cả đau buồn và hạnh phúc.
_Vợ yêu ngồi đây nào!
_Anh… anh gọi em là vợ. Có nghĩa là sau này em sẽ sinh cho anh những thiên thần nhỏ đúng không anh?
_Vợ ngốc, em đã là của anh rồi. Anh sẽ bắt em mang đến cho anh một bé gái giống y như em này!
_Và khi em không còn nữa anh với con sẽ vẫn nhớ về em chứ?
Anh lấy tay chạm lên môi cô:
_Em không được nói thế. Em sẽ hạnh phúc bên anh suốt đời. Giờ em có thể mở mắt rồi đấy!
Sâu trong tiềm thức cô vẫn có thể biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Và cô mong ước sẽ mang đến cho anh giọt máu của chính mình khi cô không còn nữa.
 Mở mắt, khung cảnh ấy lại hiện lên trong mắt cô, chính nơi đây Nhã Uyên đã hạnh phúc biến bao khi lần đầu anh nói yêu cô, cũng chính tại nơi này cô bỏ chạy khỏi anh khi biết mình sắp chết.
Vẫn nơi đây nhưng sao không khí u buồn, mọi người chẳng còn tấp nập, chỉ có ánh sáng phát ra từ hàng nến của anh. Nó nhỏ nhoi và chẳng thể nào cứu vớt được cô.
_Anh à, đừng xa em. Đôi mắt cô lỉm dần.
Anh ôm cô chặt, ôm lấy cô dâu yêu ớt của mình.
Một giọt nước rơi xuống mi mắt anh. Mưa, mưa sắp tuôn, anh bế cô vào phòng.
_Em đừng xa anh nhé! Đừng mà vợ của anh. Em còn phải sinh con cho anh, chăm sóc anh mỗi ngày. _Anh và cô nằm trên giường, anh siết mạnh cơ thể mong mảnh của cô. Anh từ từ đặt lên môi cô nụ hôn, Có lẽ đây là lần cuối anh được chạm vào đôi môi mềm ấy.
Mưa mỗi ngày một lớn! Giọt nước mưa ào ào đổ xuống và ánh sáng của những ngọc nến cũng từ từ tan biến vào hư vô.
_Hãy sống vì em. Em… mãi…yêu…a..n…h…
 Nhã Uyên ra đi trong vòng tay Nhật Dũng, người đàn ông mà cô yêu tới khi chết.
Trên môi cô nụ cười hiện lên. Cô ra đi trong hạnh phúc và để lại cho người cô yêu một mục đích sống. Sống vì cô, để cô được nếm trải mọi thi vị hạnh phúc mà cô chưa có cơ hội biết tới….
Họ yêu nhau nhưng không đủ thời gian bên nhau…
Tình yêu chẳng chờ đợi ai bao giờ…   

SHARE
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

xin visa việt nam chung cư hh2 linh đàm Kinh nghiệm hẹn hò Tổng hợp tin tức giải trí Chia sẻ kinh nghiệm sống Võ thuật mẹo làm đẹp Lớp dạy vẽ cho bé Lớp nhảy Lớp dạy hát cho bé Lớp học thanh nhạc cho trẻ em Lớp học UKULELE Đồng hồ ROTARY Đồng hồ TISSOT Đồng hồ hàng hiệu