Có khi nào bạn tự hỏi tại sao bản thân mình lại chứa đựng nhiều điều mâu thuẫn đến vậy chưa? Bạn muốn vùng vẫy cả đời, nhưng lại trói buộc chính mình bởi lựa chọn an toàn. Bạn cột bản thân mình với những người khác và rồi cảm thấy ngột ngạt đến tận cùng. Suy cho cùng, bạn đau khổ vì lựa chọn của mình và cũng khiến người khác đau khổ vì đã lựa chọn bạn.
Khi bạn quyết định từ bỏ, chắc hẳn bạn cũng phải đắn đo nhiều lắm. Phải cần có hai bàn tay để nắm chặt, nhưng chỉ cần một bàn tay để buông bỏ. Tôi hiểu khi bạn nói rằng, khi mọi thứ đã hết, chúng ta nên đối diện và thừa nhận sự thật. Không ai có lỗi khi tình yêu đã hết. Tuy nhiên, bạn là ai trong hai nhân vật chính, người ra đi hay kẻ ở lại? Bởi vì chỉ cần góc nhìn khác nhau, vị trí khác nhau, thì cách nhìn nhận nỗi đau cũng khác nhau. Bạn có thanh thản không, nếu bạn là người ra đi? Vì người ở lại luôn mang nỗi đau bị bỏ rơi, bị phản bội.
Khi tình yêu
như cát chảy qua kẽ tay, như nước tràn qua chiếc ly vỡ, bạn không có
lỗi khi ra đi. Người ở lại cũng không có lỗi vì đã cố gắng giữ lấy lời
hứa ban đầu. Nếu bạn là người ở lại, thì chắc chắn bạn cũng sẽ có cảm
giác giống họ và cũng hỏi một câu giống họ "tôi đã làm gì sai?". Lời hứa
ban đầu, lời cam kết suốt đời, lẽ nào chỉ do một mình họ nói. Chính bạn
cũng có phần trong đó. Ngay lúc bạn quyết định ra đi, bạn đã không giữ
lời thề, trách nhiệm và bổn phận của mình. Bạn không chỉ có trách nhiệm
với bản thân mình, mà còn có trách nhiệm với những người sống cùng bạn.
Cái gọi là tình yêu - bao gồm cả tình nghĩa và yêu thương - liệu có níu giữ được bạn trong những khoảnh khắc mong manh và đen tối nhất không?
Vì quyết định là của bạn! Xin bạn hãy dũng cảm đối mặt với sự lựa chọn của mình!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét