Tâm sự chia sẻ chuyện gia đình - tình yêu - giới tính

Đã bao giờ anh khóc vì nhớ em không ?

Tamsuhay - Anh à, một lần thôi em luôn khao khát được nghe giọng anh với tiếng gọi “em à”; một lần em luôn ước mình có một chuyến đi chơi không cãi vã, chỉ có nụ cười trọn vẹn. Em ước mình trở lại là người quan trọng khiến anh lo sợ để mất. Chỉ là hôm nay em nhớ anh, nhớ nhiều lắm! Có bao giờ anh khóc vì nhớ em không?
***

Anh à, có bao giờ anh khóc khi nghĩ về em không?

Hôm nay là đêm cuối em ở nhà, chỉ sang mai thôi em phải trở về nơi đây. Sài Gòn ngày trước em háo hức trở lại nay chỉ còn nỗi sợ và trốn tránh bởi nơi đó không còn ai đợi em nữa rồi. Dẫu có cố gằng thế nào em vẫn không thể không nghĩ về anh.

Chúng ta bắt đầu từ xa lạ mà xa nhau cũng xa lạ. Nhanh đến nỗi em không tin rằng mình đã mất anh mà chỉ nghĩ đó là chuyện cãi vã hôm qua. Con người khó khăn nhất là chấp nhận sự thật hoặc kể cả khi chấp nhận được rồi thì vẫn cố chấp theo cảm xúc. Suốt thời gian qua, em làm thật giỏi chuyện đó...kể cả biết nó chỉ khiến trái tim em ngổn ngang.

nhớ anh

Khoảng thời gian bên nhau, kỉ niệm của hai đứa đối vời người khác có thể là bình thường nhưng với em nó vô cùng ấm áp. Từng đoạn kí ức ấy hôm nay cứ tự nhiên ùa về thật khiến em cảm thấy chạnh lòng. Em vẫn nhớ khoảng sân công viên đó, từng bậc thang; nơi anh và em trao nhau ánh mắt, cái ôm và nụ hôn bắt đầu cho chuyện tình của anh và em. Những con đường mình đi qua, những nơi mình cùng tới và những việc mình đã làm với nhau em đều nhớ, nhớ rất rõ.

Anh còn nhớ kỉ niệm ba tháng quen nhau chúng mình đã làm gì không? Với em, khoảnh khắc anh biến mất khỏi tay em ở chợ hoa đêm rồi trở lại với bó hoa cẩm tú cầu là điều khiến em cảm thấy anh sẽ là người mà em muốn đi cùng mãi sau này. Em không phải một cô gái hoài cổ nhưng sở thích viết thư cho người thương là điều em luôn muốn làm. Và anh cũng vậy, những trang thư viết tay mình gửi cho nhau rồi những dòng dặn dò của anh trong cuốn nhật kí của em trước ngày em đi xa giờ đọc lại em chỉ biết ôm hoài nhớ.

Em là một cô gái vụng về, hay quên trước sau những anh thì ngược lại. Anh cẩn thận, chu đáo và quan tâm em từ điều nhỏ nhất. Chỉ cần cái nắm tay thật chặt khi đi dạo hoặc một lời nói động viên lúc em mỏi mệt cũng đủ làm em yêu anh nhiều hơn mỗi ngày. Còn anh, hình như mỗi ngày tình yêu đó đều ít lại, phải không anh?

Em tin trên đời nãy vô tình là con số hiếm còn lại đều là sự cố gắng sắp đặt theo tâm ý để đạt được điều mình mong muốn. Chẳng phải vô tình mỗi lần em trở lại Sài Gòn đều cùng một ngày hôm nay. Anh sẽ đứng đó, đợi em. Em thích được anh đón, thích được anh chở và ôm anh từ sau. Bờ vai anh làm em có cảm giác thật an toàn. Hình như một năm qua em đã quen rồi khuôn mặt anh, nụ cười và cái ôm chào đón mỗi khi em trở lại. Anh sẽ cho em nhiều bất ngờ trong ngày kỉ niệm này, không lớn lao nhưng cũng đủ cho em cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc. Vậy mà đã một năm, mọi thứ giờ thật khác lạ. Anh đã không còn bên em và đợi em ở góc sân đó.

nhớ anh

Anh và em có nhiều khác biệt. Chỉ là chúng ta cố gắng để cùng nhau bước đi mà thôi. Tình yêu có lẽ không đủ để thay đổi một người vậy nên chúng ta xa nhau. Em bước ra một bước anh tình nguyện xa em mười bước. Em vẫn nghĩ chia cắt hai đứa sẽ là một lí do nào khác chứ không thể nào đơn giản vậy.Em đã nhầm, thứ đơn giản lại là thứ đẩy anh càng ngày càng xa em. Rồi cả thời gian sau này em cứ cố chấp cho bản thân để giữ anh.

Lí do ư? Khi mất đi một điều gì đó con người ta mới nhận ra nó quý trọng. Em cần anh và muốn bắt đầu lại. Em không cứng rắn và mạnh mẽ như anh, nói được mà chưa chắc đã làm. Cũng như khi nói anh đi đi là lời nói dối tệ nhất của em. Nhưng níu kéo thì đã không còn can đảm để làm thêm một lần nữa, bởi phải còn thương còn muốn ở bên nhau thì mới nắm tay nhau trở lại còn chỉ một người dốc lòng thì chỉ khiến bản thân bị tổn thương sâu thêm. Thời điểm này, sau những tháng chôn mình trong nước mắt, day dứt, hy vọng rồi tuyệt vọng em nhận ra mối quan hệ này thực chẳng hy vọng từ lúc lời nói không muốn quay lại ấy được nói ra. Có lẽ với anh là đúng người nhưng sai thời điểm.

Anh nói: "Em đừng sống trong hoài niệm nữa, chỉ em là người khổ đau". Em chỉ biết mỉm cười. Kỉ niệm là thứ khiến em có thể kiên trì với tình yêu này cho đến bây giờ. Thật lòng em nghĩ, anh vẫn còn yêu em và một thời điểm khi chúng ta trưởng thành hơn, anh sẽ quay về bên em; xoa dịu vết thương ấy, còn em sẽ yêu anh một cách sẻ chia và sâu sắc hơn. Nhưng em quên, đợi chờ không có thật; nếu có thì đó là lời hứa của hai người còn thương nhau và nó chỉ tồn tại ở mình em.

Em có những nỗi sợ vô hình, sợ quên giọng nói anh, sợ quên hơi ấm của anh rồi nó cứ khiến em đau nhói mỗi đêm với suy nghĩ “liệu anh có nhớ em?”. Kể từ ngày anh đưa ra lựa chọn mặc cho cố gắng của em là rời xa thì em và anh cũng trở thành những người dưng ngược lối. Mọi thứ về anh, em chỉ còn biết theo dõi qua màn hình máy tính. Gương mặt đó, nụ cười đó, hình như đã khác.

Anh à, một lần thôi em luôn khao khát được nghe giọng anh với tiếng gọi “em à”; một lần em luôn ước mình có một chuyến đi chơi không cãi vã, chỉ có nụ cười trọn vẹn. Em ước mình trở lại là người quan trọng khiến anh lo sợ để mất. Chỉ là hôm nay em nhớ anh, nhớ nhiều lắm! Có bao giờ anh khóc vì nhớ em không?
SHARE
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

xin visa việt nam chung cư hh2 linh đàm Kinh nghiệm hẹn hò Tổng hợp tin tức giải trí Chia sẻ kinh nghiệm sống Võ thuật mẹo làm đẹp Lớp dạy vẽ cho bé Lớp nhảy Lớp dạy hát cho bé Lớp học thanh nhạc cho trẻ em Lớp học UKULELE Đồng hồ ROTARY Đồng hồ TISSOT Đồng hồ hàng hiệu